Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Truyện ngắn: Đàn bà

Rating:
Category:Other

Truyện ngắn: Đàn bà





Cô thức dậy vì ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt. Cảm giác mõi mệt, chán chường ngay lập tức chiếm lấy cô, khi vừa tỉnh thức. Lại một ngày mới!
Một ngày nắng đẹp.
Cô phải trở dậy, phải làm những việc mà cô thư ký đã ghi đầy trên lịch!
Tại sao không được ngủ mãi, ngủ mãi không bao gờ phải thức dậy? Không phải sống và làm những việc phải làm?!
Vì cuộc sống tươi đẹp ư? Vì cô là người giàu sang, sung sướng, có chức vụ, có sự nghiệp, có danh tiếng ư?
Hay vì con trai cô, chồng cô và những người tình của cô? Vì hàng ngàn người làm việc cho cô, vì một CD sắp phát hành, vì một cuốn sách vừa xuất bản bán chậm...Vì thành công hay thất bại?
Cô cố ngồi dậy. Những ly rượu trong bữa tiệc tối qua vẫn còn nhộn nhạo trong ruột cô.
Cô phải tắm rửa, trang điểm.
Khi tự ngắm mình trước gương soi, trong bộ váy cắt may thật đẹp, cô đầy tự tin và quyến rủ. Thế nhưng cũng chính lúc đó cô nghĩ đến cảm giác của người viết ra những lời :"..hãy sống giùm tôi, hãy thở giùm tôi".* Và bỗng nhiên cô thèm một chiếc quần jean bạc gối với chiếc áo thun trắng nhẹ nhàng...Ừ! chẳng cần triết lý sâu xa gì. Chẳng cần lãng mạn bay bổng, những ước muốn tầm thường giản dị:" ...mặc jean và áo trắng, giấc ngủ không mộng mị...đi bộ dưới hàng cây, đố vui với bạn bè..."**.
Những ý nghĩ lảng đãng cho một ngày tồi tệ. Cô phải trở về với hiện thực thôi.
Hôm nay cô có hẹn, một cuộc hẹn quan trọng, nó quyết định mạng sống của chồng cô.

Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh khi giải quyết công việc ở công ty. Tâm trạng hồi hộp vì cú điện thoại hẹn lại buổi tối của ông ta.
Cô không chài mồi, gài bẫy, tự ông ta đã chọn. Cô không có lỗi trong chuyện này. Cô chấp nhận cuộc chơi.
Thế nhưng người đàn bà từng trãi trong cô đang ở đâu? Tại sao cô bồn chồn như lần hẹn đầu tiên lúc tuổi dậy thì?
Có thể vì cô đã mất thế chủ động. Hay ông ta làm cô bất ngờ? Dù sao đó cũng là một thuận lợi. Cô tính toán lạnh lùng.

Bữa ăn tối trôi qua nhanh chóng. Cả cô và ông gần như chẳng ăn gì. Ông uống hơi nhiều, chắc để mạnh dạn hơn. Trong căn phòng máy lạnh im ắng, ông đã để cho cô nhiều cơ hội mở lời. Cô vờ đi như chẳng có chuyện gì.
Đã có lúc cô nhìn ngắm ông với ý nghĩ chân thực: Ông đẹp, đầy phong độ, lịch lãm ở tuổi gần năm mươi, vầng trán cao với đôi mắt kính trông thông minh. Ông không hài hước, dí dỏm, nhưng khá sâu sắc, ông đã giữ cương vị xứng đáng với tri thức của ông. Cô không mấy ngưỡng mộ ông, nhưng ít ra cô không khinh thường ông như những ông quan đầu trọc khác.
Có lẽ ông đọc được điều đó trong mắt cô, vì vậy ông đã mạnh dạn đề nghị đưa cô về. Bữa ăn gần như bỏ dỡ.

Cô ngồi hút thuốc trên ghế sofa, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường ngủ của mình.
Tất cả như một đoạn phim ngắn có trong tất cả các phim tình cảm:
Ăn tối- đưa về - mời rượu- một chút ngượng ngập hay một chút nồng nhiệt trước khi làm tình. Sau đó hút thuốc lá, tán dóc hoặc cãi nhau...Có lẽ cô sẽ thay đổi đoạn kết một chút cho khác lạ. Đây là kịch bản của cô mà.
Cô đã thật sự thấy vui mừng vì ông tỏ ra đáng yêu và cô phần nào có kính nể ông. Vì cô sẽ tự tởm lợm mình, nếu cô buộc lòng phải ngủ với một người đàn ông mà cô khinh thường. Có lẽ nữ tính duy nhất của cô chính là điều đó.
Nếu người đàn ông dễ dàng lên giường với bất cứ người đàn bà nào, kể cả gái làm tiền, chỉ vì họ được chứng tỏ họ mạnh mẽ, có bản lĩnh, sẵn sàng che chở, bảo bọc. Hay họ được chứng tỏ sức mạnh của giống đực, của trình độ chinh phục...Dù tự thâm tâm họ biết rằng những tiếng rên rĩ kêu la, thái độ ngưỡng mộ khâm phục ấy chỉ có một mục đích duy nhất: Thỏa mãn cái ảo tưởng của họ, còn chuyện thực tế là cái ví tiền. Càng chi nhiều tiền, càng tỏ rõ khả năng bảo bọc của anh...
Và bây giờ, cô sẽ cho ông biết cô cần ông che chở, bảo bọc điều gì.
Cô có tiền, thật nhiều tiền, cô không cần tiền của ông, ông biết điều đó. Ông cũng không ngây thơ để nghĩ rằng cô mời ông ta lên giường chỉ vì ông quá đáng yêu.
Cô tự hỏi: Ngủ với một phụ nữ đứng tuổi và thành đạt, nó khác như thế nào với các cô gái trẻ đẹp và chuyên nghiệp? Vì có bao giờ ông tự hỏi mình có khôn ngoan không? Trả tiền đơn giản hơn chứ.

Khi ông thức dậy, cô đi pha cafe cho ông. Ông bước ra salon với bộ đồ chỉnh tề, lịch lãm tối qua.
Những ngụm cafe và những hơi thuốc lá đầu tiên làm ông dễ chịu.
Ông nhìn cô qua mắt kính lấp lánh:
- Em thật đẹp trong chiếc áo ngủ, anh không tưởng tượng được như thế.
Cô mĩm cười, nháy mắt tinh nghịch:
- Không có áo ngủ đẹp hơn chứ.
Ông có vẻ lúng túng, ngượng ngập:
- Ờ...ờ...dĩ nhiên rồi.
Cô cười ha hả:
- Sao thế? Không đúng sao? Em mất nửa thời gian trong đời để chăm sóc cho nó mà. Không xứng đáng được khen tặng sao? Nó có giá lắm chứ hả? Một nửa thời gian kia em vừa ăn, ngủ, học, làm việc. Mà em làm việc có kết quả tính bằng tiền như thế nào anh biết mà. Phải không?
- Ừ! Phải, phụ nữ tốn nhiều thời gian để chăm sóc mình quá.
- Thế đàn ông thì không ư? Nếu anh không muốn người khác phải chán chê anh, thì phải chăm sóc mình cho chu đáo, quan tâm đến vòng eo nhé. Đừng tự cho rằng chỉ có phái nam mới biết ngắm nhìn cái đẹp, và mới được quyền phê phán lựa chọn...
- Nếu em thích những thân hình cường tráng, đẹp đẽ...sao em không chọn những chàng trai trẻ đi, em hoàn toàn có khả năng đó mà.
- Đừng có nhạy cảm như vậy, em có chê anh đâu nào. Nhưng anh không biết tâm lý phụ nữ. Em không biết dùng chữ yêu nó có cường điệu quá không, nên em sẽ dùng chữ tình cảm. Phải! Tình cảm có vẻ chính xác hơn. Em chỉ có nó với những người đàn ông làm em nể phục và kính trọng. Nếu không có điều đó em không là đàn bà.
Nếu có thể ngủ với những người em phải bảo bọc, che chở, nuôi nấng...thì em sẽ ngủ với đàn bà.
- Vậy em nghĩ gì về anh? Anh có đàn bà quá không, khi anh cũng cảm thấy nể phục em.
- Không! Anh cảm thấy thỏa mãn vì chinh phục được một phụ nữ danh giá. Tự ái anh được vuốt ve, tự tin được nâng lên...Vì ngay cả những phụ nữ độc lập và thành đạt cũng cần đến sự giúp đỡ, che chỡ của anh.
- Em cần anh che chỡ, giúp đỡ em ư?
- Phải! Em cần chứ.
Ông cau mày, nhíu mặt và giọng nói đầy mỉa mai:
- Có phải đây là cái giá? Phải trả?
Cô cười, thản nhiên:
- Không! Cho anh xù, nếu nó ngoài khả năng của anh, nếu nó làm anh sợ.
Nó thật sự ngoài khả năng của em, vì thế em mới cần anh giúp. Nếu anh không thể giúp, vì bất cứ lý do gì, hay vì nó quá sức của anh, thì anh cứ từ chối. Nhưng em nhờ anh, vì em biết nó nằm trong quyền hạn của anh. Em biết rõ điều đó.
Ông im lặng và suy nghĩ đủ lâu trong khi rít một điếu thuốc. Rồi ông hỏi, giọng đã quả quyết:
- Em nói đi. Chuyện gì?
Cô nói rõ, quả quyết hơn cả ông:
- Đơn giản thôi: Bằng mọi cách, không được để anh ấy chết.
Ông mở to mắt:
- Ai? Ai chết?
- Chồng em. Trong vụ này một cái án tử là đủ rồi. Hãy tìm mọi cách để anh ấy sống. Các anh thí một mạng được rồi.
- Nhưng...Em ly dị hắn rồi mà?
- Không phải vì thế em để mặc anh ấy chết. Anh ấy là cha của con em.
Ông gằn giọng, mang thanh âm của mỉa mai và pha chút khinh miệt:
- Em nói dối. Anh biết em đã tuyên bố hắn không phải là cha của thằng nhóc. Em đã khai tên cha ruột của thằng bé trong khai sinh mới.
- Phải! Em làm thế vì con trai em. Đời cha bỏ đi rồi, đời con còn phải sống chứ.
Ông đứng bật lên và gào với cô:
- Trời ơi! Cô tính toán cái gì trong đầu thế? Khi chồng cô bị bắt, cô đã đưa đơn ly dị, đồng thời làm khai sinh mới cho con cô, tước quyền làm cha của hắn. Chính cô đã cho hắn cái án tử rồi. Bây giờ cô ngủ với tôi, rồi bảo tôi phải cứu sống hắn? Trời ơi là trời! Làm sao mà hiểu được đàn bà!?
Cô nuốt khan cái nghẹn đang dâng lên trong cổ. Cô nói chậm với những khoảng nghẹn ngắt ngang:
- Anh muốn em làm gì bây giờ?
Khóc lóc kêu xin, và đi ăn mày khi chồng em bị bắt à?
Em còn cuộc sống và sự nghiệp của em, còn bao nhiêu người và gia đình họ phụ thuộc vào công việc của em.
Và con em, em không muốn nó phải trả giá cho những việc cha nó làm. Cái án của cha nó trong lý lịch của nó sẽ theo nó đến cuối đời. Em không muốn anh ấy ám ảnh cả cuộc đời nó, nó phải có tương lai, cuộc sống của nó chứ.
Nhẫn tâm ư? Em chỉ muốn cất khỏi vai của anh ấy cái gánh nặng ăn năn vì nằm tù không lo được cho vợ con.
Mặc dù khi anh ấy làm ra tiền, anh ấy cũng chẳng lo gì cho mẹ con em, nhờ thế mà em phải xoay xở và tự lập.
Em đã cho anh ấy làm người tự do, khỏi gánh nặng trách nhiệm của lương tâm người chồng, người cha. Cái thứ mà bây giờ anh ấy thừa thời gian để nghĩ tới nó...
Ông đã ngồi xuống trước mặt cô, lắng nghe, và giờ ông hỏi nhỏ nhẹ hơn:
- Nếu hắn tệ như thế, sao cô phải xả thân cứu hắn chứ?
Cô nhìn sâu vào mắt ông:
- Em phải nhắc lại hắn là cha của con em sao? Ngoài cái tình ra còn cái nghĩa nữa chứ?!
Em muốn nói với anh rằng: Có thể anh cho em là một người tệ bạc, nhưng cho dù chúng ta không bao giờ còn gặp nhau nữa.
Cho dù anh không giúp em chuyện này.
Dù giữa chúng ta chỉ có một lần này rồi thôi. Em cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc anh khi anh sa cơ thất thế. Hãy nhớ như vậy.
Nước mắt dâng đầy trong mắt ông, ông khẽ lắc đầu, lẩm bẫm:
- Anh không thể hiểu nỗi, anh không biết em là người quá lạnh lùng hay quá đa cảm. Được rồi! Hắn sẽ không bị kết án tử hình, anh sẽ lo việc này cho em.

Khi cô đang tất bật trong xưởng in mới, điện thoại trong túi áo rung lên. Tin nhắn của ông:" Đọc tin trên báo mới."
Cô vội vàng rảo bước lên văn phòng. Trên báo chỉ là những dòng tin ngắn: "Chủ tịch nước ký lệnh ân xá với một số phạm nhân bị kết án tử hình trong vụ án tham nhũng..." trong đó có tên người chồng cũ của cô.
Cô mĩm cười, gọi điện thoại về nhà, hỏi thăm con trai đã làm bài tập chưa.

9 nhận xét:

  1. Chẳng biết noí gì về ngươì phụ nữ thông minh trên. :)
    Truyện có thật hay sis nghĩ ra vậy ạ? Câu chuyện rất xa lạ với đời sống quanh em. Nếu là 1 câu chuyện thật, em phải cám ơn sis vì đã để em thấy cuộc sống này rât rât rất không đơn giản.

    Trả lờiXóa
  2. Cuộc sống vốn không đơn giản nhỏ ạ. Tuy nhiên nếu mình nhìn đơn giản và sống đơn giản thì lại khỏe cái thân. Dĩ nhiên mọi chất liệu để viết đều từ cuộc sống, ta chẳng nằm mơ để viết được. Dưới cái bề ngoài bình lặng này là biết bao sóng gió.
    Thuyền to thì sóng lớn. Cái gì cũng có giá của nó.

    Trả lờiXóa
  3. Một người phụ nữ có tấm lòng . Thật khó mà biết hết về một người nếu cứ đánh giá bên ngoài .

    Trả lờiXóa
  4. Chuyện ý nghĩa , tặng bạn hiền 5 ngôi sao nhá .

    Trả lờiXóa
  5. Chiện ý nghĩa , tặng bạn mềnh 5 sao .

    Trả lờiXóa
  6. Với câu com này, cho em xin phép sửa câu "văn mình vợ người" thành câu "văn bạn mình, vợ ( chồng) người" Há há

    Trả lờiXóa
  7. Tặng chị 5 sao cho câu còm này. Há. Há...

    Trả lờiXóa